2020.12.30
Ngày đầu tham gia sự kiện của người mới tập chơi cosplay (phần sau)
Phần một
Cuối cùng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Và việc làm đầu tiên chính là thảo luận chiến lược với người bạn đã có kinh nghiệm tham gia nhiều lần trước đó.
Nghe nói không những có thể chụp hình tại sảnh trong, sân bên ngoài, các con đường gần đó mà người tham gia sự kiện lần này còn có thể mặc nguyên đồ cosplay để chơi game và ăn uống tại một số quán ăn. Trời ơi! Sao lại có nhiều ưu đãi thế này! Vì vậy chúng tôi đã quyết định dạo quanh sảnh trong trước. Sau đó thì vòng ra bên ngoài để ăn trưa.
Nhìn một vòng quanh hội trường thì thấy có nhân vật trong anime tiểu phù thuỷ_anime mà tôi thường xem hồi học mẫu giáo đang trò chuyện với nhân vật anime mới nhất hiện nay. Và khoảng hai, ba mươi nhân vật trong game điện thoại nổi tiếng đang tụ họp. Nói chung là đầu óc tôi không theo kịp những điều chói loá trước mắt dù biết điều này cũng là chuyện đương nhiên vì trước giờ tôi chưa thấy cosplay thật nào ngoài cosplay của bản thân. Khi bạn tôi lo lắng kéo tay tính dẫn tôi đến một góc của hội trường thì có một bóng người lại gần chúng tôi.
“Xin lỗi, cho tôi chụp hình được không?” Đó là một người đàn ông cầm theo máy ảnh phản xạ ống kính đơn khe khẽ hỏi. Tôi vốn là người sợ tiếp xúc với người lần đầu gặp mặt nên đứng hình.Bạn tôi khẽ hỏi lại tôi “chụp không?” và tôi chỉ biết gật đầu. Không ngờ lại có người xin chụp hình…! Và chúng tôi đã lại trước tấm chắn dùng để chụp hình được đặt ở nhiều chỗ trong hội trường.
Tôi đã lo lắng không biết mình có bị đơ trước ống kính lớn như vầy không. Nhưng kết quả là không cần lo lắng gì. Cùng với tiếng bấm máy ảnh là tiếng nói cổ vũ của người chụp như “đẹp lắm!”, “rất chuẩn!” và gương mặt mỉm cười của bạn tôi_người cùng đứng tạo dáng bên cạnh đã khiến tôi tràn ngập cảm xúc “sống cùng nhân vật”. Đúng rồi, tôi của hiện tại đang là thần tượng trong tác phẩm yêu thích. Tôi cảm thấy mình đã trở thành một phần của tác phẩm đó_cái cảm giác này mạnh hơn gấp mấy lần so với khi tôi tự chụp ở nhà. Miệng tôi nở nụ cười một cách tự nhiên. Ôi, cosplay thật vui quá!!
Chia tay với anh chàng chụp hình xong chúng tôi tiến ra bên ngoài. Có lẽ một phần cũng vì trời đẹp mà hội trường bên ngoài này đông như ngã năm của Shibuya. Ngoài này có hàng dài mấy chục người đang xếp để được chụp hình một người chơi cosplay xinh đẹp và một người mang theo vũ khí khổng lồ. Không khí ngoài này tự do hơn bên trong.
Khi tôi còn đang choáng ngợp thì nghe thấy tiếng báo có tin nhắn Twitter từ trong giỏ sách. Đó là tin nhắn của người bạn chơi cosplay nói muốn gặp. Người bạn này đang ở trong cùng hội trường. Tuy nhiên, giữa hội trường đông người và nhân vật mà người bạn này đang chơi cosplay là một nhân vật nổi tiếng, xung quanh tôi cũng có đến mấy người cùng chơi. Đây đúng là trò Where’s Wally phiên bản người thật! Vừa nghĩ “khó quá bỏ qua!” thì một suy nghĩ khác thúc giục tôi rằng “phải gặp ngoài đời một lần cho biết chứ!”. Nhìn vào hình mà người bạn này gửi đến thì manh mối giúp tôi tìm kiếm là khuôn mặt, trang phục, dây đeo giỏ sách quàng qua vai. Bạn cùng đi với tôi cũng cùng tìm kiếm giúp tôi và khoảng 10 phút sau chúng tôi đã tìm thấy.
Người quen này rất khéo léo bắt chuyện. Nhờ vậy mà chứng ngại giao giếp của tôi đã không hề tái phát. Xung quanh tôi cũng có nhiều người chơi cosplay cười đùa trò chuyện và tự chụp hình giống như chúng tôi. Khuôn mặt mỗi người đều tràn ngập cái cảm giác vui sướng khi được gặp người quen. Cái không khí này thật ấm áp, khiến người ta liên tưởng đến cuộc họp mặt lâu ngày của các otaku. Vì vậy, bản thân tôi đã hoà nhập vào đây một cách tự nhiên.
Sau đó, tôi đã được bạn bè dẫn đi vòng quanh và tham gia nhiều hoạt động. Chúng tôi ra đường ngoài hội trường, xếp hàng trước tiệm bánh taiyaki nổi tiếng trong giới những người chơi cosplay, chụp ảnh Hàn Quốc tại trung tâm giải trí, chơi ném dĩa bay…Song, kể cả đến cửa hàng anime quen thuộc đi nữa thì tôi vẫn có một cảm giác rất khác khi mặc đồ cosplay trên người.
Thoáng một cái mà đã đến chiều. Vì vậy chúng tôi chuẩn bị trở về phòng thay đồ khi trên tay cầm ly trà sữa. Đột nhiên có tiếng la “Mẹ ơi! Là bé A và bé B kìa!!”. Ngoảnh lại nhìn thì thấy có một bé gái đang nhìn chúng tôi bằng một ánh mắt long lanh. Cosplay của chúng tôi chính là cosplay của nhân vật trong anime dành cho các bé gái. Vì vậy, cho dù có bị nhận ra đi nữa thì cũng không có gì lạ, nhưng khi được gọi bằng tên nhân vật thì tôi cảm thấy ngạc nhiên, mắc cỡ xen lẫn vui sướng. Trong lòng tôi dậy lên một cảm xúc gì đó chộn rộn nhưng không tệ chút nào! Mẹ bé gái xin chúng tôi cho chụp hình, thế là bé gái đến đứng giữa chúng tôi. Không ngờ chỉ là mặc đồ nhân vật trong anime thôi mà mang lại được niềm vui cho người khác. Cosplay quả thực rất tuyệt!
Chúng tôi đã trở về phòng thay đồ. Khi cởi mái tóc giả ra thì cảm thấy người đã mệt nhoài. “Chơi cosplay ở bên ngoài mất sức lắm đó!”_bạn tôi mỉm cười nói khi trên mặt vẫn còn dấu keo dán. Sau khi trở lại bộ dạng của những người bình thường, chúng tôi tới quán ăn thong thả nghỉ ngơi.
Dù là đã cởi bỏ lớp hoá thân nhưng những khoảnh khắc rạo rực vẫn đọng lại trong não. Lễ hội cosplay chính là nơi có thể chia sẻ với nhiều người sự đam mê được thể hiện trên toàn thân một cách gần gũi nhất. Và đó cũng chính là nơi khiến tôi bị cosplay lôi cuốn hơn. Hôm nay chính là một ngày khiến một người mới tập chơi như tôi nhận ra nhiều điều.
Follow @doujinworld
Writer
Sato Shiro
Translator
VU BICH LE THUY